HUMAN RIGHTS RELIEF FOUNDATION

FORUM - DIỄN ĐÀN

Huỳnh Ngọc Tuấn

IĐi khắp đất nước này, trên mọi con đường vào thôn làng, buôn, ấp người ta đều thấy có dựng một cổng chào trên đó có ghi hàng chữ: thôn văn hóa, buôn văn hóa, làng văn hóa, tổ văn hóa, chợ văn hóa…, mục đích là để khẳng định ở Việt nam đâu đâu đời sống người dân cũng có văn hóa.!

Nhưng nghĩa của từ “văn hóa” này phải được hiểu là ở địa phương đó không có người bất đồng chính kiến hay bất phục tùng với nhà cầm quyền, không có những lễ hội, nhóm họp tôn giáo tín ngưỡng không được nhà cầm quyền cho phép…!

Ở Việt nam nếu một địa phương nào có người bất đồng chính kiến mà nhà cầm quyền gọi là phần tử phản động thì địa phương đó sẽ mất thành tích thi đua, mất phần thưởng…và tất nhiên là mất “văn hóa”. Đây là một thủ đoạn gây áp lực lên chính quyền và người dân địa phương để người dân bất bình và coi những người bất đồng chính kiến là đối tượng xấu!.

Theo nghĩa thông thường thì một xã hội được đánh giá là có văn hóa, văn minh khi người dân biết lễ nghĩa, sống có đạo lý, không có hoặc rất ít tệ nạn xã hội như trộm cắp, cờ bạc, ma túy, rượu chè say sưa, đánh nhau, cướp của giết người, hiếp dâm, lạm dụng tình dục trẻ em vị thành niên. Người dân hiền hòa, trẻ con lễ độ, phong tục tập quán nhân bản, thuần hậu…

Nhưng ở VN, địa phương nào cho dù tệ nạn xã hội tràn lan, thành phần bất hảo chi phối và hoành hành nhưng ở đó không có người bất đồng chính kiến, không có những hoạt động tôn giáo tín ngưỡng “trái phép” thì vẫn được công nhận là địa phương tốt, đạt tiêu chuẩn văn hóa..!

Khái niệm văn hóa ở Việt nam bây giờ được hiểu như vậy

Đảng cộng sản đưa ra mục tiêu xây dựng xã hội VN “công bằng, dân chủ văn minh” cũng phải được hiểu theo hệ quy chiếu và giá trị của nhà cầm quyền, chứ không phải theo tiêu chuẩn và giá trị phổ quát của nhân loại.

THẾ NÀO LÀ MỘT ĐẤT NƯỚC- XÃ HỘI VĂN MINH?

Theo giá trị phổ quát thì một đất nước văn minh phải có luật pháp nghiêm minh nhưng nhân hậu, luật pháp mang nặng tính giáo dục chứ không là phương tiện để trừng phạt, trả thù .Như một số nước Bắc Âu nhà tù không có tù nhân nên phải đóng cửa.

Có nền giáo dục nhân bản – khai phóng, nhân tài từ đó mà hiển lộ.

Giáo dục từ mầm non đến đại học không có học phí, hoặc nếu có thì phải hợp lý và nhất định không coi giáo dục là thị trường Nước Pháp là một điển hình.

Có nền Y tế nhân đạo, vì bệnh nhân, vì sức khỏe cộng đồng, vì tương lai dân tộc. Không có viện phí hoặc nếu có phải hợp lý, không coi bệnh nhân là khách hàng, là gánh nặng, hoặc là đối tượng cần được sự thương hại, ban ơn của nhà nước hoặc Y- bác sĩ

Bác sĩ phải phục vụ vì lương tâm vì trách nhiệm và danh dự.

CON NGƯỜI SỐNG HÀI HÒA VỚI THIÊN NHIÊN.

Một đất nước – xã hội văn minh khi nhà cầm quyền và người dân coi việc bảo vệ môi trường sinh thái là vấn đề sinh tử, là nền tảng cho sự phát triển.

Bảo vệ môi trường là một nhiệm vụ chiến lược được chính phủ và người dân tự giác tuân thủ.

Loài vật được thương yêu, chăm sóc chứ không phải để phục vụ cho con người.

Thiên nhiên là bạn chứ không phải đối tượng chinh phục và tàn phá.

CHẾ ĐỘ AN SINH XÃ HỘI TỐT.

Một đất nước- xã hội được gọi là văn minh thì điều kiện tiên quyết là phải có một chế độ an sinh xã hội tốt, người già không nơi nương tựa, trẻ mồ côi không bị bỏ rơi. Họ phải được nuôi dưỡng, chăm sóc trong cô nhi viện, viện dưỡng lão, để không một ai trong số họ phải lang thang ăn xin nơi đầu đường xó chợ.

Người bị bệnh tâm thần phải được chữa chạy và chăm sóc, không coi họ là “phần tử” làm xấu hình ảnh chế độ!.

Cờ bạc và xổ số phải được quản lý chặt chẽ, không coi cờ bạc và xổ số là nguồn lợi để khai thác vô tội vạ và làm giàu cho giới lãnh đạo như hiện nay.

Không khuyến khích người dân xử dụng rượu bia quá mức hợp lý để biến xã hội thành con nghiện như hiện nay.

Thuốc lá cũng phải quản lý chặt chẽ, không buôn bán tràn lan để dễ dàng đầu độc xã hội và giới trẻ.

Một guồng máy chính quyền trong sạch và gương mẫu cho người dân noi theo chứ không bát nháo như hiện nay.

Người lãnh đạo đất nước phải là những nhân tài kiệt xuất, đạo đức mẫu mực do dân bầu chứ không phải cơ cấu, chia chác như hiện nay.

Một đất nước văn minh không phải được biểu hiện bằng những tượng đài, hay những nhà hát opera ngàn tỷ mang tính phô trương và chỉ để phục vụ cho một thiểu số.

Một đất nước văn minh người dân biết lễ nghĩa, xã hội có phong tục tập quán tốt đẹp.

Một đất nước văn minh phải có nhà cầm quyền biết liêm sỉ, có trách nhiệm, giới sĩ phu, trí thức hết lòng phục vụ xã hội và thượng tôn pháp luật.

Nhưng ở Việt nam hiện nay nhà cầm quyền đã dùng những thủ đoạn bất hảo để cai trị xã hội. Luật pháp chỉ là công cụ để trả thù hoặc phục vụ cho lợi ích của giai cấp thống trị Sĩ phu trí thức thì hèn hạ, bất năng, khom lưng cúi đầu cung phụng kẻ cầm quyền để chia chác quyền lợi Còn người dân thì vô sỉ chỉ biết cái lợi trước mắt, sống thực dụng, chụp giật, sẵn sàng làm bất cứ việc gì miễn có lợi cho mình Cái câu “ăn rau má phá đường tàu” không còn là “độc quyền” của người Thanh Hóa.

Các tôn giáo lớn, nhất là Phật giáo bị tha hóa, lũng đoạn, biến thành công cụ phục vụ nhà cầm quyền, tuyên truyền mị dân, biến thái thành mê tín dị đoan. Từ một tôn giáo có công vệ quốc, hưng quốc qua các triều đại Lý- Trần- Lê nay Phật giáo trở thành công cụ phục vụ chế độ, góp phần làm xã hội trì trệ lạc hậu.

Nền tảng xã hội lung lay tận gốc rể, đạo đức xã hội băng hoại, môi trường sinh thái và lương thực, thực phẩm bị nhiễm độc,.

Hiện tình đất nước- xã hội thì bi đát, tương lai mù mịt thì mục tiêu mà đảng cộng sản đưa ra là “xây dựng xã hội VN công bằng, dân chủ văn minh” chỉ là bánh vẽ, mang tính tuyên truyền mị dân. Những câu khẩu hiệu được quảng bá rầm rộ, ồn ào trong mỗi kỳ Đại hội đảng, được treo trang trọng trên mỗi con đường vào thôn xóm lại càng thêm phần lố bịch.

Huỳnh Ngọc Tuấn

18/03/2020